Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo đầy nắng gió xứ Quảng. Những buổi chiều đầy nắng trải dài trên bờ biển cát dài trắng xóa có một cô bé tầm 6, 7 tuổi da đen nhẻm luôn thích ngồi hàng giờ xây lâu đài cát và ước mơ rằng đó sẽ là ngôi nhà của gia đình mình. Cô gái ấy là tôi. Nhà nghèo bố mẹ thường xuyên nhắc nhở tôi phải cố gắng học hành để kiếm một công ăn việc làm ổn định trên thành phố. Đừng ở quê, thất học lại đi làm nông giống bố mẹ hay đi làm công nhân giống chị mày thì vất vả cả đời mà vẫn khổ con ạ. Những lúc ấy tôi chỉ cười và nói bố mẹ cứ yên tâm sau này con gái sẽ đi làm thật nhiều tiền để nuôi bố mẹ. Bố tôi nhìn tôi cười hạnh phúc rồi ôm tôi vào lòng bố. Tôi biết bố không nói gì nhưng nhìn vào mắt bố ánh lên niềm hi vọng. Tôi cũng tự nhủ với lòng mình rằng cần phải cố gắng hơn nữa. Ngày tôi vào đại học bố tôi đưa tôi ra trường học, thuê nhà cho tôi ở xong lại vội vàng về để tiếp tục công việc. Trước khi về bố nắm tay tôi dặn dò thật tỉ mỉ mọi thứ như một đứa trẻ, lúc ấy tôi chỉ muốn sà vào lòng bố như cô bé năm nào, nhưng tôi biết giờ mình đã lớn và tôi phải thể hiện cho bố thấy. Tôi không khóc mà cười bảo bố cứ về đi con lo được mà. Bố cứ tin ở con. Vẫn ánh mắt đầy tự hào và tin tưởng đó bố nhìn tôi rồi tạm biệt ra về.

Đây là lần đầu tiên tôi xa gia đình đến thế, xung quanh không một người thân thích. Dù không định khóc nhưng trong lòng thật sự thiếu vắng. Rồi tôi cũng đi học, quen thêm nhiều bạn bè. Tôi cũng đi làm thêm như bao bạn sinh viên khác. Mỗi lúc đi làm về mệt mỏi chỉ muốn leo lên giường và ngủ nhưng nhắm mắt lại, hình ảnh bố lại hiện ra. Tôi như có thêm sức mạnh vùng dậy ngồi vào bàn học, Cùng với mong muốn chỉ cần cố gắng học thật giỏi thì ra trường mình sẽ kiếm được thật nhiều tiền giấc mơ sẽ thành hiện thực. Thấm thoát thời gian trôi tôi đã học sang năm 3 đại học, hơn một nữa chặng đường đã đi qua. Bỗng một ngày cô em cùng phòng khóa dưới của tôi về và thông báo em chuẩn bị đi Aupair Đức, tôi vẫn biết em đi học tiếng Đức trước đó nhưng vì bận tôi cũng không quan tâm lắm chỉ biết đại khái là sẽ được ra nước ngoài học. Em nói để tôi kiếm người ở ghép khác, trước khi em đi. Tôi chúc mừng em và dặn em nhớ giữ liên lạc với mình.

Rồi em đi và tôi cũng kiếm được một người khác ở ghép cùng mình. Chị ấy đi làm rồi nên kinh tế có vẻ cũng đỡ chật vật hơn so với tôi. Một lần chị em ngồi nói chuyện nghe tôi kể về giấc mơ của mình. Chị trầm ngâm rồi nhẹ nhàng hỏi tôi: “Tại sao em không đi theo cô em cùng phòng trước đây của mình?”. Rồi chị kể chuyện của chị. Chị học đại học ra nhưng cũng có được làm đúng chuyên ngành đâu. Chị học quản trị kinh doanh nhưng không có ngoại ngữ xin vào công ty lớn thì không được. Giờ đang làm ở một công ty Việt Nam nhưng mà cũng bị bắt chẹt nhiều thứ. Chị bảo nếu mà được chị cũng muốn đi một lần nhưng mà bố mẹ chị ở quê cổ hủ lắm, không cho đi bắt con gái hăm băm là phải ở nhà để lấy chồng, không tây không tàu gì hết. Nên chị cũng hết cách. Nghe chị nói mà lòng mình phân vân quá. Chợt nhớ ra là con em cùng phòng cũng đã đi nửa năm rồi mà bận quá cũng chẳng liên lạc gì hỏi thăm nó.

Lên mạng nói chuyện, nó huyên thuyên đủ thứ chuyện rồi nói cũng gặp nhiều bạn trẻ Việt Nam đang bên này chị ạ. Rồi dự định của nó. Trong thâm tâm mình khi đó bổng dâng trào một cảm xúc kỳ lạ, liệu mình có nên đi Aupair ?. Tôi vốn là một cô gái nói là làm, ngay ngày hôm sau tôi đến trung tâm mà cô em giới thiệu để tìm hiểu về chương trình. Tôi nghe và cảm thấy mê lắm, thật lòng từ sâu trong tim tôi cũng luôn mong có một lần ra nước ngoài xem người ta làm gì mà đất nước người ta giàu có như vậy? Trong khi bố mẹ tôi tối ngày vất vả mà vẫn phải chật vật nuôi 3 chị em tôi ăn học. Tôi quyết định thử sức một lần xem sao. Tôi nói chuyện với bố về dự định của mình, những tưởng bố sẽ phát điên lên với ý nghĩ của mình. Nhưng không, bố tôi chỉ nói một câu nhưng câu đó đã làm tôi bật khóc. ” bố tin con gái bố sẽ làm được! ” Tôi như được tiếp thêm sức mạnh và lao vào học, vừa học trên trường để chuẩn bị luận văn tốt nghiệp vừa tranh thủ tới lớp học thêm tiếng và sau 6 tháng trời vất vả cùng sự hỗ trợ động viên từ gia đình và những người thân yêu tôi đã có được chiếc visa mà tôi mong ước.

Mỗi lần khi nghĩ lại tôi vẫn thầm cảm ơn 2 người bạn cùng phòng đã chỉ tôi biết đến con đường Aupair này. Cảm ơn bố người đã luôn đặt niềm tin vô điều kiện ở tôi. Tương lai phía trước còn rất dài không ai nói trước được điều gì. Nhưng trong lòng tôi cảm thấy vui, vì tôi biết tôi đang đi đúng hướng. Dẫu biết con đường phía trước còn dài, nhưng tôi tin Chỉ cần tôi cố gắng nhất định tôi sẽ thực hiện được giấc mơ của mình.

Bố mẹ chờ con nhé!

Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa

***Tâm sự Aupair Đức***

Comments

No Comments

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *