Nhìn những hạt mưa rơi qua ô cửa sổ làm mình nhớ lại quãng thời gian ở bên Đức khi lần đầu tiên trong cuộc đời mình nhìn thấy tuyết rơi. Cảm giác lúc đó mới tuyệt làm sao, dù có phải co người lại vì cái lạnh thì mình vẫn ước được đi dưới tuyết một lần nữa.

Nhớ lại chuyện cũ mình lại thầm cảm ơn vì đã cho mình cái duyên để mình được biết tới chương trình Aupair, biết tới nước Đức. Tuổi trẻ của cô sinh viên năm nhất trường đại học ngoại ngữ của mình gắn liền với ước mơ được đi du học, được đi khám phá những vùng đất mới. Ngày đó mình chỉ mơ về du học thôi, duyên phận đến nhưng mình lại để lỡ trong sự hối tiếc vô cùng. May mắn đã đến với mình lần hai khi mình tìm được con đường Aupair một cách tình cờ và lần này mình đã không để lỡ cơ hội được đặt chân đến nước Đức.

Quá trình giác ngộ và tiếp thu văn hóa phương tây cũng như học hỏi được nhiều nhất của mình, phải kể đến công lao của host mom (mẹ nuôi), người Hàn Quốc. Cùng cảnh là những người xa quê hương, vì host mom chỉ làm việc ở Đức vài năm rồi quay lại Hàn Quốc. Cô là 1 nữ doanh nhân thành đạt, quản lý chiến lược và tài chính tại tập đoàn xuyên quốc gia có chi nhánh trên toàn thế giới về phụ tùng ô tô, thường xuyên đi công tác bay qua bay lại giữa các nước. Tại thời điểm đó cô quản lý chính chi nhánh ở Đức. Vì môi trường làm việc của cô rất đa văn hóa và cũng từng du học ở Đức 5 năm, ở Mỹ 3 năm trước khi về làm tại Hàn Quốc. Cô hiểu rất sâu sắc về tác phong lãnh đạo, quản lý, chiến lược, mục tiêu, kế hoạch cũng như tường tận về văn hóa của những người cô làm việc cùng. Cô thường xuyên dạy mình phải biết làm việc ra sao, phải sống thế nào, cái tâm sao cho trong sáng. Và 1 điều cô luôn nhắc mình: “Hãy nhớ rằng con là người Việt Nam, con phải luôn biết tự hào về đất nước mình, về truyền thống dân tộc mình. Phải biết dù mình chỉ là 1 hạt cát giữa biển người Việt Nam khác. Hãy cố gắng sống, phấn đấu để làm rạng danh đất nước mình, góp phần xây dựng quê hương. Dù chỉ là những hành động nhỏ nhất”. Nghe có vẻ giáo điều và hơi lý thuyết, nhưng thực tế. Những lời cô nhắc nhở và dạy dỗ mình trong suốt 1 năm ở cùng. Khi càng trưởng thành, càng đi nước ngoài nhiều, càng thấy thấm cái tinh thần dân tộc ấy và cũng tự bao giờ, từ mơ ước viển vông được trở thành ngôi sao nổi tiếng trong showbiz, mình lại có mơ ước được trở thành 1 nữ doanh nhân như cô. Nhớ có lần, nhóc con trai cô (người mà mình trông – 9 tuổi, cực kỳ thông minh và giỏi giang giống mẹ), từng hỏi em: “Chị T nhỏ bé của em ơi (nó hay gọi mình là T…chen (mang nghĩa T nhỏ bé), sau này chị có mơ ước muốn làm gì?”, mình đáp: “chị muốn trở thành 1 nữ doanh nhân thành đạt như mẹ em”. Nhóc im lặng 1 hồi rồi đáp: “Hm, thế thì chị phải cố gắng nhiều đấy.”

Ngoài công việc ở gia đình nuôi, mình có thời gian mỗi ngày vào các buổi sáng để đi học. Thời đó ban đầu mình chỉ học ở trung tâm dạy tiếng Đức của thành phố (VHS) 1 tuần 2 lần. Sau đó thì 1 người phụ huynh của bạn đứa bé mà mình trông có chỉ cho mình đăng ký học dự thính ở trường đại học. Lần đầu tiên được bước chân đến trường đại học đó (trường đại học tổng hợp Dortmund). Mình choáng ngợp và bồi hồi lắm, giống y như kiểu lần đầu tiên được trở thành sinh viên của đại học Hà Nội vậy. Cảm giác lâng lâng vui sướng, vì cuối cùng mình cũng đã thực hiện được giấc mơ của mình. Trường đại học Dortmund rộng và có 2 campus, 1 thư viện lớn. Đi từ Campus này qua Campus kia sẽ trên 1 con tàu treo. Các thầy cô giáo và bạn học đều cực kỳ thân thiện, tôn trọng sinh viên và nhiệt huyết. Thời gian đó là khoảng thời gian bận rộn mà mình thích nhất trong cuộc đời. 1 ngày trung bình của mình chia ra làm 2 nửa, như 2 con người hoàn toàn khác nhau. Sáng là 1 sinh viên cắp sách đi học, lên lớp gặp gỡ và tán chuyện với những người mình thân, được thoải mái thể hiện bản thân mình. Buổi chiều quay trở về với công việc quen thuộc, chăm trẻ và làm việc nhà. Mọi tiền học phí và phương tiện đi lại của mình đều được gia đình nuôi chi trả. Ngoài ra cô cũng trả cho mình tiền học phí để mình có thể tham gia khóa học tiếng Hàn ở trung tâm tiếng Hàn dành cho người xa xứ ở Dortmund vào mỗi buổi sáng thứ 7, 1 tuần 1 lần. Nguyên thứ 7 và chủ nhật mình nghỉ, nên mình có thể đi đâu và làm gì mình thích.

Công việc Aupair cho mình trải nghiệm 1 năm quá tuyệt vời. Cũng có thời gian đầu mình bị sốc văn hóa và nhớ nhà kinh khủng, khóc hàng đêm cũng như có nhiều suy nghĩ tiêu cực về đất nước Đức giống như tất cả những người từng bị sốc văn hóa khác. Nhưng trên tất cả, một khi đã thích nghi được rồi, mình lại thấy thích cuộc sống bình dị, thân thuộc, những con người Đức thô kệch, thẳng thắn nhưng lại rất thân thiện, chân tình. Thích cả cuộc sống bận rộn, nhưng luôn luôn được mở mang, học hỏi, hiểu biết mỗi ngày. Thích môi trường trong xanh không 1 hạt bụi và những cánh đồng hoa ngút mắt. Thích những chuyến du lịch và được tự mình tìm hiểu trải nghiệm đủ thứ trên đất nước Đức cũng như các nước châu Âu khác. Mình thích cách mà người Đức tôn trọng mình (dù lúc đó mình chỉ là 1 cô gái nhỏ bé, trẻ con, không nhiều tiền bạc, không ngoại hình, không địa vị xã hội).

Cảm ơn mẹ nuôi, cảm ơn nước Đức đã tạo mọi điều kiện cho mình học tập, phát triển cũng như các chính sách giáo dục, xã hội đầy nhân văn, cao cả của người Đức. Sau 1 năm đó, mình đã trưởng thành và hiểu biết hơn rất nhiều. Giờ đây mình đã không còn là cô Aupair thích khám phá thế giới nữa mà đã bước đầu thực hiện được ước mơ trở thành một doanh nhân của mình. Mỗi lần nghĩ lại mình vẫn thầm cảm ơn quãng thời gian Aupair quý giá đó.

***Hoài niệm của một Aupair Đức***

Các bạn trẻ có ai muốn được trải nghiệm như bạn Aupair Đức nhà chúng tớ không ạ? Hãy nhanh tay tìm hiểu chương trình Aupair Đức tại đây, Hoặc đăng ký miễn phí tại đây để được tìm hiểu kỹ hơn về Aupair nhé !

Comments

No Comments

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *