Ai cũng mong muốn được đi ra nước ngoài sống nhưng không phải ai cũng có cơ hội để làm được điều đó. Cách đây 8 năm về trước khi công nghệ thông tin chưa phát triển như bây giờ thì việc tìm hiểu thông tin là một điều khó khăn. Cũng như bao bạn khác suốt quảng thời gian cấp 3 khi xem trên truyền hình thấy các anh chị được học bổng và đi du học nước ngoài. Trong tâm trí ngây thơ của tôi khi đó chỉ nghĩ là muốn đi du học nước ngoài thì mình phải học thật giỏi. Rồi kỳ thi đại học cũng đến tôi chỉ đậu được đại học của một trường đại học ở tỉnh lẻ. Mỗi lần nghĩ đến giấc mơ của cô bé( là tôi ) năm nào thì chỉ còn biết thở dài ngao ngán.

Tôi không còn quan tâm đến du học nữa vì tôi hiểu rằng mình chẳng thể nào đủ giỏi giang mà dành được học bổng hay là gia đình có đủ điều kiện mà cho tôi đi du học tự túc nữa. Ước mơ ấy cứ dở dang và dần chìm vào quên lãng. Rồi tôi ra trường và cũng có một công việc ổn định như bao người khác, sáng đi làm chiều về lại lướt facebook hoặc đi ăn kem cùng mấy đứa bạn. Cuộc sống nhàm chán ấy cứ trôi qua.

Cho tới một hôm tôi tình cờ lướt facebook và nhìn thấy chương trình Aupair này. Lúc đầu vì tò mò nên tôi cũng chỉ vào hỏi thử nhưng càng tìm hiểu tôi càng bị thu hút và giấc mơ của cô bé năm nào lại trỗi dậy, mặc dù giờ cũng không còn bé tí nào. Tôi đánh liều nghỉ làm một hôm và lên tận văn phòng công ty Global tìm hiểu và phỏng vấn tiếng thử. May mắn tôi cũng qua, tôi cũng chặc lưỡi thì thôi thử vận may một lần xem sao. Nếu được thì đi biết đâu cải thiện được trình độ tiếng anh mười mấy năm rồi vẫn đắp chiếu nằm đó của tôi thì sao, biết đâu tôi sẽ không cần phải lo lắng hay ngượng chín mặt vì mỗi lần phát âm tiếng anh sai nữa, không chừng còn có thể được thăng chức, hehe…Được vậy thì quá tốt, còn không thì thôi coi như mình không có duyên vậy.

Quá trình tôi tham gia đến khi có visa cũng gần một năm, nhưng tôi cũng không lấy đó làm sốt ruột. Vì tôi cũng muốn tranh thủ học thêm chút tiếng anh nữa càng tốt. Ngày tôi bay cả gia đình tôi đưa chân tôi ra sân bay. Nhìn gia đình mình sau cánh cửa kính tôi mới bắt đầu cảm nhận được sự cô đơn và lạc lỏng, nhưng khoảnh khắc đó nhanh chóng tan biến khi tôi lần đầu tiên đặt chân đến nước Mỹ. Mọi thứ quá đẹp và tráng lệ mà trước đó tôi chỉ có thể nhìn thấy qua màn hình vi tính. Gia đình nuôi của tôi rất tốt họ luôn tạo điều kiện cho tôi nêu lên ý kiến của mình. Họ sợ tôi ăn đồ ăn không quen nên họ luôn hỏi tôi có muốn ăn gì không? Nói thực tôi vốn là một đứa dể ăn nên chẳng có gì mà phải thích nghi với việc ăn uống cả. Đứa bé 3 tuổi mà tôi trông cũng rất dễ thương và ngoan ngoãn, đến bố mẹ nó cũng không hiểu vì sao nó lại thân thiết với tôi ngay như thế? Có lẽ là tại tôi nhìn hơi giống với một Aupair người Việt trước đây từng ở với họ chăng? tôi cũng không biết nữa mà điều đó cũng không quan trọng lắm với tôi. Cơ bản là tôi cảm thấy mọi thứ ở đây đang diễn ra tốt đẹp là được rồi.

Một tuần đầu tiên của tôi trôi qua rất nhanh và đầy háo hức chỉ có mỗi trở ngại duy nhất đó là tiếng anh của tôi. Mặc dù đến thời điểm đi cũng không phải tệ rồi nhưng nhiều lúc vẫn cứ phải dõng tai, căng não lên nghe rồi oằn người ra diễn đạt ý mình muốn nói, được cái là cha mẹ nuôi của tôi cũng rất thông cảm và chịu khó chỉnh lỗi phát âm cho tôi lúc họ rãnh. Nhưng chỉ sau một tuần tôi bắt đầu nhớ nhà và cũng bắt đầu đi tìm hiểu nơi để tham gia lớp học. Tôi nhận ra là khả năng nhớ đường của mình cực kỳ kém dù đã tra trước đường đi trên internet kỹ càng rồi, nhưng tôi vẫn bị lạc đường. Chật vật mãi tôi mới về được đến nhà, lại vội vàng đi đón bé, rồi chơi với bé và làm các công việc nhà vẫn thường làm. Cho đến khi bố mẹ nuôi về thì tôi cũng không còn sức lực vì phải loanh quanh gần hết một ngày ngoài đường. Tôi leo lên giường để ngủ nhưng không ngủ được. Tôi nhớ mẹ, gia đình và cả mấy cô bạn rắc rối của tôi nữa, rồi tôi khóc cho đến khi mệt ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Đó là lần đầu tiên tôi khóc kể từ khi đến đây.

Ngày hôm sau tôi lại đi tìm trường học và lần này tôi đã tìm được thành công. Mọi thứ cứ thế trôi đi rồi tôi cũng đi học, cũng quen bạn mới. Chúng tôi cùng đi chơi, du lịch và mua sắm cùng nhau vào những ngày nghỉ. Nỗi nhớ nhà dần nguôi đi nhường vào đó là sự gắn bó. Từ lúc nào tôi lại thấy thích cuộc sống bên này và tiếc nuối nếu phải rời xa nơi này. Nhưng cuộc sống chính là vậy. Chỉ còn hơn một tháng nữa thôi là tôi phải về nước rồi. Tôi thấy tiếc vì sao thời gian trôi nhanh quá vậy, nhưng tôi cũng hiểu là đã đến lúc mình phải quay về thực hiện giấc mơ còn dang dở ở Việt Nam rồi.

Quãng thời gian Aupair đã mang lại cho tôi quá nhiều điều tuyệt vời. Tôi không ngờ rằng tôi còn có cơ hội được đi ra nước ngoài sống và học tập như thế này 1 lần trong đời. Cảm ơn con đường Aupair đã cho tôi may mắn này. Để cho tôi biết và nhận ra mình còn nhiều thứ phải làm trong cuộc đời này, hơn là sớm phải gò bó trong một công việc ổn định như bao người khác. Cảm ơn tất cả những người mà tôi yêu quý, những người đã giúp đỡ tôi có ngày hôm nay.

***Nhật ký của cô nàng Aupair Mỹ***

Còn bạn thì sao ạ? Hãy cùng tìm hiểu thêm về aupair là gì, quy trình đăng ký tham gia aupairý kiến đánh giá của các bạn aupair đi trước, hay kinh nghiệm và kiến thức aupair  tại đây.

Comments

No Comments

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *